Trường Cao đẳng Du lịch Hà Nội (HTC- HaNoi Tourism College) ngôi nhà thứ hai của tôi, theo đúng nghĩa, đang chuẩn bị rất kỹ cho một ngày đại lễ - Lễ kỷ niệm 45 năm ngày thành lập trường (1972-2017).
45 năm so với những ngôi trường lớn trên đất nước thì chưa lâu, nhưng 45 năm là rất dài so với tuổi đời của tôi và điều đáng nói là Ngôi trường tôi trải dài những chặng đường lịch sử với đủ cung bậc của thăng trầm. Tròn 45 năm kể từ ngày thành lập, 45 năm không nhiều nhưng đủ dài để biết bao nhiêu thế hệ học sinh - sinh viên biết tôn vinh những hi sinh, nỗ lực của mọi thế hệ giáo viên - giảng viên; để các thế hệ học sinh - sinh viên hiểu được có một ngôi trường Cao đẳng Du lịch Hà Nội như hôm nay là một chặng đường dài, trải qua bao nhiêu thăng trầm và khó khăn.
Rất nhiều thế hệ các Thầy cô, các cán bộ viên chức, các cựu học sinh -sinh viên trên các nẻo đường đất nước đang say mê cống hiến sức lực của mình, những người từng một thời gắn bó với những ngày mới thành lập có kịp sắp xếp thời gian để về không?
Nhiều học sinh - sinh viên sau bao ngày gặp lại họ bảo tự nhiên họ thấy nao lòng - nao lòng tiếc nuối về một thời học trò đã qua, nao lòng khi nghĩ đến những người đã từng yêu thương, truyền thụ tri thức và bài học cuộc sống cho mình ở trường cũ, nao lòng nhớ những người chèo đò thầm lặng. Nao lòng thường làm người ta buồn, buồn man mác. Sẽ là, nhưng rồi cảm xúc ấy cũng qua nhanh như một đêm trở gió, cảm xúc ấy rồi vội tan ra bởi những niềm vui, niềm hân hoan sau bao ngày thầy trò gặp lại, bao nhiêu điều chia sẻ về công việc, cuộc sống, gia đình và con cái.
Tôi là thế hệ đi sau, không được nhìn thấy được những ngày đầu thành lập, chỉ được nghe kể qua những thế hệ đi trước, nhưng tôi có thể cảm nhận được một phần nào nỗi khó khăn, vất vả, cơ cực cũng như sự nỗ lực hết sức mình để vượt qua được những ngày đầu khó khăn. Họ đã trải qua những nốt thang trầm cùng ngôi trường này, họ đã từng là những người thầy/cô vừa là người tăng gia sản xuất, rồi là người công nhân trong những giai đoạn tưởng một mất một còn. Rồi cùng với sự đoàn kết, sự nổ lực lớn lao, sự tâm huyết, với sự giúp đỡ của cấp trên, họ đã vực dậy được ngôi trường. Từ ngôi trường có ít học sinh, bây giờ là hàng ngàn học sinh/sinh viên - học viên. Từ Trường Công nhân Khách sạn Du lịch, Trường Du lịch Việt Nam, Trường Du lịch Hà Nội, Trường Trung học Nghiệp vụ Du lịch Hà Nội, Trường Cao đẳng Du lịch Hà Nội, tương lai sẽ là trường Đại học - Học viện. Và hơn thế nữa, có lẽ là thương hiệu (HTC) mà các thế hệ thầy cô đã tạo ra được, là những học sinh/ sinh viên-học viên vững vàng kiến thức, giỏi tay nghề đáp ứng công việc của các doanh nghiệp, đáp ứng được sự phát triển không ngừng của công nghệ, của xã hội.
Tôi và những người kế tục sự nghiệp hôm nay luôn tự khuyên nhủ lòng mình hãy phấn đấu xứng đáng với truyền thống lớp người đi trước để khỏi hỗ thẹn với thời gian. Những thế hệ trước đã làm được những điều thật tuyệt vời, thế hệ chúng tôi, thế hệ trẻ phải làm sao để tiếp tục sự nghiệp đó. Dạy học phải truyền cả niềm tin chứ không phải là một khối lượng kiến thức đơn thuần. Chúng ta hãy thực sự là một đạo diễn vừa là diễn viên trên sân khấu nhưng đồng thời cũng thể hiện là người anh, người chị, người bạn chân thành của các em, hãy vừa là nhà giáo nhưng cũng cần trở thành một nhà tư vấn tâm lí.
Ngày đặc biệt như thế này sẽ trôi qua, nhưng lắng lại trong mỗi thầy, mỗi cô, mỗi học sinh - sinh viên các thế hệ những điều thật sâu sắc và rồi để nhớ, tri ân và thì thầm lời biết ơn sâu sắc nhất tới thầy cô đã đang và sẽ tiếp tục chèo lái con tàu (HTC) đi đến bến bờ của tri thức, của tình người và của sự nghiệp công nghiệp hóa hiện đại hóa đất nước.
Đây là đôi điều tâm sự của tôi, cũng là cảm nhận của bản thân sau gần 15 năm công tác tại Trường Cao đẳng Du lịch Hà Nội. Cảm ơn Thầy/Cô, cảm ơn toàn cán bộ viên chức đã lắng nghe./.